Khác biệt giữa các bản “Khoa cử/đang phát triển”
Dòng 1: Dòng 1:
 
'''Khoa cử''' là chế độ tuyển bạt [[quan viên]] thông qua [[trắc nghiệm]] khởi nguồn từ [[Trung Hoa]] và trở thành pháp chế trọng yếu bậc nhất trong các quốc gia [[Hán tự văn hóa quyển]].
 
'''Khoa cử''' là chế độ tuyển bạt [[quan viên]] thông qua [[trắc nghiệm]] khởi nguồn từ [[Trung Hoa]] và trở thành pháp chế trọng yếu bậc nhất trong các quốc gia [[Hán tự văn hóa quyển]].
 
==Thuật ngữ==
 
==Thuật ngữ==
'''Khoa cử''' (科举) hay '''khoa cử chế''' (科举制) hàm nghĩa chế độ tuyển bạt người hiền tài (hiền sĩ) bằng hình thức [[trắc nghiệm]] (còn gọi [[khảo thí]]), người dự khoa cử được gọi ''sĩ tử'' (士子) theo quy tắc "đầu điệp tự tiến". Các quan viên có trọng trách giám sát đôn đốc việc khoa cử được gọi ''chủ khảo viên'' (主考員) và do triều đình chỉ định. Tại [[Việt Nam]], một thời gian ngắn sau khi [[Nho học]] bị bãi, chế độ này được gọi theo nghĩa tối là ''khoa bảng'', nay đã được sửa về nghĩa đúng hơn.
+
'''Khoa cử''' (科举) hay '''khoa cử chế''' (科举制) hàm nghĩa chế độ tuyển bạt người hiền tài (hiền sĩ) bằng hình thức [[trắc nghiệm]] (còn gọi [[khảo thí]]), người dự khoa cử được gọi ''sĩ tử'' (士子) theo quy tắc "đầu điệp tự tiến". Các quan viên (còn gọi triều sĩ) có trọng trách giám sát đôn đốc việc khoa cử được gọi ''chủ khảo viên'' (主考員) và do triều đình chỉ định. Tại [[Việt Nam]], một thời gian ngắn sau khi [[Nho học]] bị bãi, chế độ này được gọi theo nghĩa tối là ''khoa bảng'', nay đã được sửa về nghĩa đúng hơn.
 
==Nguyên tắc==
 
==Nguyên tắc==
 
Bắt đầu từ thời [[Tống triều|Tống]], khoa cử chế được hoạch định chặt chẽ trên phương châm coi hiền sĩ là giềng mối hưng thịnh quốc gia. Qua thời gian có nhiều biến thiên pháp độ, nhưng căn bản các quy tắc chính không đổi.
 
Bắt đầu từ thời [[Tống triều|Tống]], khoa cử chế được hoạch định chặt chẽ trên phương châm coi hiền sĩ là giềng mối hưng thịnh quốc gia. Qua thời gian có nhiều biến thiên pháp độ, nhưng căn bản các quy tắc chính không đổi.
Dòng 10: Dòng 10:
  
 
Trong tiến trình lịch sử, khoa cử hoàn toàn chọn [[Hán tự]] làm phương thức diễn ngôn, [[Nho giáo]] làm hình thức biểu đạt ý niệm, cho nên khoa cử chế được quy vào bản chất [[Hán học]] hoặc [[Nho học]], có lúc cả ba cách gọi này đều chỉ một pháp chế. Tại [[An Nam]], theo lưu truyền, khoa cử văn ban chỉ có thời [[Hồ triều|Hồ]] và [[Tây Sơn triều|Tây Sơn]] từng vận dụng [[Nôm tự]] và [[toán học]], tuy nhiên thuyết này chưa được xác nhận ở giác độ khoa học. Tài liệu chính được dùng soạn đề thi và cho sĩ tử ngâm học là [[Tứ thư ngũ kinh]], tức những sách kinh điển [[Nho học]], ngoài ra có tham khảo [[nhị thập tứ sử]] (chủ yếu chọn tích Hán-Đường-Tống-Minh). Tại [[An Nam]] thời Nguyễn mạt (cuối thế kỉ XIX), phần sử thường chọn thời sự thay vì cổ sự kí.
 
Trong tiến trình lịch sử, khoa cử hoàn toàn chọn [[Hán tự]] làm phương thức diễn ngôn, [[Nho giáo]] làm hình thức biểu đạt ý niệm, cho nên khoa cử chế được quy vào bản chất [[Hán học]] hoặc [[Nho học]], có lúc cả ba cách gọi này đều chỉ một pháp chế. Tại [[An Nam]], theo lưu truyền, khoa cử văn ban chỉ có thời [[Hồ triều|Hồ]] và [[Tây Sơn triều|Tây Sơn]] từng vận dụng [[Nôm tự]] và [[toán học]], tuy nhiên thuyết này chưa được xác nhận ở giác độ khoa học. Tài liệu chính được dùng soạn đề thi và cho sĩ tử ngâm học là [[Tứ thư ngũ kinh]], tức những sách kinh điển [[Nho học]], ngoài ra có tham khảo [[nhị thập tứ sử]] (chủ yếu chọn tích Hán-Đường-Tống-Minh). Tại [[An Nam]] thời Nguyễn mạt (cuối thế kỉ XIX), phần sử thường chọn thời sự thay vì cổ sự kí.
 +
 +
Bên cạnh khoa cử chế còn phẩm hạnh các khảo quan và thí sinh. Quan chủ khảo được bổ dụng phải là những quan viên được triều đình trọng vọng về tài năng và đức độ, mỗi lời nói phải thể hiện ân uy triều đình cũng như tư cách quan chức chuyên việc giáo hóa. Về phía sĩ tử, bản thân thí sinh chưa từng chịu án lệ nào và không thuộc các nhà chuyên nghề hát xướng, mại dâm. Sĩ tử văn ban trước khi dự thi phải tới văn miếu (lớn) hoặc văn chỉ (nhỏ) bái văn thánh (gồm Châu công, Khổng tử và 72 tiên hiền) để thể hiện tôn sư trọng đạo, hương cống và cống sĩ phải lạy bài vị vua (gọi là bái vọng) và các quan chủ khảo để tỏ lòng kính trọng. Tiến sĩ đăng khoa lạy vua xong được cài hoa lên mũ (hoa thật hoặc hoa giấy tùy ý nghĩa), nhận ngự yến và được phép vinh quy bái tổ.
 
==Lịch sử==
 
==Lịch sử==
 
==Xem thêm==
 
==Xem thêm==

Phiên bản lúc 21:17, ngày 5 tháng 10 năm 2020

Khoa cử là chế độ tuyển bạt quan viên thông qua trắc nghiệm khởi nguồn từ Trung Hoa và trở thành pháp chế trọng yếu bậc nhất trong các quốc gia Hán tự văn hóa quyển.

Thuật ngữ

Khoa cử (科举) hay khoa cử chế (科举制) hàm nghĩa chế độ tuyển bạt người hiền tài (hiền sĩ) bằng hình thức trắc nghiệm (còn gọi khảo thí), người dự khoa cử được gọi sĩ tử (士子) theo quy tắc "đầu điệp tự tiến". Các quan viên (còn gọi triều sĩ) có trọng trách giám sát đôn đốc việc khoa cử được gọi chủ khảo viên (主考員) và do triều đình chỉ định. Tại Việt Nam, một thời gian ngắn sau khi Nho học bị bãi, chế độ này được gọi theo nghĩa tối là khoa bảng, nay đã được sửa về nghĩa đúng hơn.

Nguyên tắc

Bắt đầu từ thời Tống, khoa cử chế được hoạch định chặt chẽ trên phương châm coi hiền sĩ là giềng mối hưng thịnh quốc gia. Qua thời gian có nhiều biến thiên pháp độ, nhưng căn bản các quy tắc chính không đổi.

Sĩ tử phải trải qua tối đa 3 kì thi (tam trường), trường hợp xã tắc thái bình thịnh trị có thể 4 kì thi (tứ trường). Kì đầu gọi Hương thí, nghĩa là thi tại bản quán, người đỗ đạt gọi Hương cống, mà người trượt rất khó tìm được sự coi trọng hoặc theo các ngạch cần vận dụng kiến thức. Kì thứ gọi Hội thí, nghĩa là gom vài tỉnh làm một trường cho sĩ tử tiện đi lại, người đỗ đạt gọi Cống sĩ (hiếm khi gọi Hội sĩ vì vào khoa này đã được coi thành tựu, người trượt đủ uy tín theo nghề dạy học). Kì cuối - cao nhất - được gọi Đình thí hoặc Điện thí, nghĩa là thi tại kinh kì hay trước sân rồng tùy điều kiện thực tế, người đỗ được gọi Tiến sĩ (đôi khi Đình sĩ, kiêng gọi Điện sĩ) ; tiến sĩ đương nhiên được bổ làm quan tùy năng lực, nhận nhiều ơn sủng triều đình và bản quán, nhưng trường hợp từ khước về quê vẫn được mời đứng ngôi cao trong các việc làng hoặc chốn định cư. Các quan về trí sĩ theo nghề dạy học mà có quá khứ đỗ tiến sĩ thường được kính trọng tột bực, có rất đông học trò bởi ngưỡng mộ tài năng và phẩm hạnh.

Dưới chế độ khoa cử là chế độ văn bài hoặc võ bài. Chế độ văn bài phổ biến hơn và có cấu trúc rất phức tạp để tránh gian lận. Sĩ tử hoặc quan chủ khảo bị phát hiện thi dối, chấm dối, thậm chí chấm sót, đều bị trừng trị rất nặng. Riêng hai trường hợp khi dễ đồ ngự dụng và phạm húy trong kì thi bị kết án trảm tiền hậu tấu, nhẹ hơn thì phạm nhân bị đóng gông bỏ ngục. Về căn bản, hình thức thi văn là dùng văn xuôi hoặc văn vần hoặc kết hợp để thử thách thí sinh.

Trong tiến trình lịch sử, khoa cử hoàn toàn chọn Hán tự làm phương thức diễn ngôn, Nho giáo làm hình thức biểu đạt ý niệm, cho nên khoa cử chế được quy vào bản chất Hán học hoặc Nho học, có lúc cả ba cách gọi này đều chỉ một pháp chế. Tại An Nam, theo lưu truyền, khoa cử văn ban chỉ có thời HồTây Sơn từng vận dụng Nôm tựtoán học, tuy nhiên thuyết này chưa được xác nhận ở giác độ khoa học. Tài liệu chính được dùng soạn đề thi và cho sĩ tử ngâm học là Tứ thư ngũ kinh, tức những sách kinh điển Nho học, ngoài ra có tham khảo nhị thập tứ sử (chủ yếu chọn tích Hán-Đường-Tống-Minh). Tại An Nam thời Nguyễn mạt (cuối thế kỉ XIX), phần sử thường chọn thời sự thay vì cổ sự kí.

Bên cạnh khoa cử chế còn phẩm hạnh các khảo quan và thí sinh. Quan chủ khảo được bổ dụng phải là những quan viên được triều đình trọng vọng về tài năng và đức độ, mỗi lời nói phải thể hiện ân uy triều đình cũng như tư cách quan chức chuyên việc giáo hóa. Về phía sĩ tử, bản thân thí sinh chưa từng chịu án lệ nào và không thuộc các nhà chuyên nghề hát xướng, mại dâm. Sĩ tử văn ban trước khi dự thi phải tới văn miếu (lớn) hoặc văn chỉ (nhỏ) bái văn thánh (gồm Châu công, Khổng tử và 72 tiên hiền) để thể hiện tôn sư trọng đạo, hương cống và cống sĩ phải lạy bài vị vua (gọi là bái vọng) và các quan chủ khảo để tỏ lòng kính trọng. Tiến sĩ đăng khoa lạy vua xong được cài hoa lên mũ (hoa thật hoặc hoa giấy tùy ý nghĩa), nhận ngự yến và được phép vinh quy bái tổ.

Lịch sử

Xem thêm

Tham khảo