Khác biệt giữa các bản “Thư pháp gia/đang phát triển”
Dòng 1: Dòng 1:
'''Thư pháp gia''' ([[Hán văn]] : 書法家, [[Hi văn]] : ''Καλλιγράφος'') được hiểu là những người thạo thư pháp và có khả năng đẩy văn tự lên tầm [[nghệ thuật]].
+
'''Thư pháp gia''' ([[Hán văn]] : 書法家, [[Hi văn]] : ''Καλλιγράφος'') được hiểu là những người thạo thư pháp và có khả năng đẩy văn tự lên tầm [[nghệ thuật]]<ref>[https://baike.baidu.com/item/书法家 書法家]</ref>.
 
==Lịch sử==
 
==Lịch sử==
 
[[Thư pháp]] xuất hiện hầu như đồng thời với sự hình thành [[văn tự]] bởi nhu cầu trình bày trang nhã và minh bạch [[văn bản]]. Công cụ chính tạo nên [[thư pháp]] là [[bút]] và chất liệu lưu trữ [[văn tự]], mà sau được hiểu gồm [[mực]] và [[giấy]]. Thư pháp gia thường không nhất thiết phải là bậc trí giả nhưng ít nhiều được coi trọng nhờ vốn học vấn đủ để biên chép.
 
[[Thư pháp]] xuất hiện hầu như đồng thời với sự hình thành [[văn tự]] bởi nhu cầu trình bày trang nhã và minh bạch [[văn bản]]. Công cụ chính tạo nên [[thư pháp]] là [[bút]] và chất liệu lưu trữ [[văn tự]], mà sau được hiểu gồm [[mực]] và [[giấy]]. Thư pháp gia thường không nhất thiết phải là bậc trí giả nhưng ít nhiều được coi trọng nhờ vốn học vấn đủ để biên chép.

Phiên bản lúc 21:46, ngày 11 tháng 10 năm 2020

Thư pháp gia (Hán văn : 書法家, Hi văn : Καλλιγράφος) được hiểu là những người thạo thư pháp và có khả năng đẩy văn tự lên tầm nghệ thuật[1].

Lịch sử

Thư pháp xuất hiện hầu như đồng thời với sự hình thành văn tự bởi nhu cầu trình bày trang nhã và minh bạch văn bản. Công cụ chính tạo nên thư phápbút và chất liệu lưu trữ văn tự, mà sau được hiểu gồm mựcgiấy. Thư pháp gia thường không nhất thiết phải là bậc trí giả nhưng ít nhiều được coi trọng nhờ vốn học vấn đủ để biên chép.

Trong thế giới Tây phương, thư pháp gia thường là hiền sĩ hoặc tăng lữ vì đặc thù thực dụng của thể chữ kí ngang mặt giấy. Ngược lại, ở thế giới Á Đông, thư pháp gia có sự phân cấp rất rõ : Thư pháp gia đã ít nhất một lần đậu khoa cử hoặc được kính nể cả tài năng và đức hạnh thì mặc nhiên lọt vào hàng ngũ tinh anh, những người này coi chữ của mình là vốn quý và chỉ đem tặng những ai thân thiết hay khả kính ; còn lại, thư pháp gia vốn do thi hỏng thì chẳng những không đủ tư cách dạy học mà còn bị cả sĩ lâm coi khinh, vì thế, đối với họ thì bán chữ thuần túy là cách mưu sinh. Những thư pháp gia có địa vị thấp thường bị lỡm là "vị sư bán tự" (lái "bán tự vi sư"), thi thoảng kiêm thêm nghề bói toán hoặc bốc thuốc làm kế sinh nhai.

Tại Việt Nam hậu kì hiện đại, do tình trạng kì thị cũng như đứt đoạn văn hóa Hán tự, nhiều người tự xưng thư pháp gia đi bán chữ theo lối cổ, nhưng thường phạm những điều kị của giới thư họa truyền thống : Không phân biệt được các thể Hán tự, không biết cách cầm bút, pha mực, thậm chí lạm dụng kí tự Latin vào thư pháp Hán (do bản thân họ không học Hán tự nghiêm túc)... Cho nên lớp người này bị giới nghiên cứu Hán-Nôm tẩy chay.

Xem thêm

Tham khảo